Chương 57

Đông Phong Bất Dữ

7.896 chữ

15-02-2023

Người nhà hắn nằm trên trường kỉ đọc nốt quyển sách được một lúc, đợi khi hắn khuất xa liền đứng dậy.

Y đặt quyển sách lên cái bàn nhỏ ở gần đó, rồi đi thẳng vào trong khu vực hậu viện.

Y lướt qua mấy dãy hành lang dài, tốc độ đi rất nhanh.

Nếu bây giờ là ban đêm cũng có thể doạ người ta sợ chết khiếp vì tưởng y là ma.

Người gì đâu mà đã mặc đồ trắng lại còn xoã tóc nữa.

Mà cũng không đúng! Phủ này ngoại trừ Nghi Thái, Vạn Phương, Ngọc Trúc, Mẫn Hi với y ra thì còn ai khác à? Phủ cũng chả có gì để mất, với lại trộm vía từ khi chuyển đến đây tới giờ, ban đêm cũng không có ai ăn trộm.

Kiến trúc của Huỳnh phủ cho dù có xây theo kiểu nào đi nữa thì vẫn luôn phải có một căn phòng nằm ở góc khuất sáng, không có người qua lại, cũng không cho hạ nhân lui tới đó.

Nơi đó được đặt sâu trong hậu viện, cái nơi mà hắn vẫn luôn cho là cái nghĩa địa vì nó âm u, lạnh lẽo không tưởng nổi.

Căn phòng đó có cho vàng hắn cũng không dám vào nữa là.

Hoàng Ngự Vũ bước đến trước phòng, chần chừ một lúc mới đẩy cửa bước vào.

Trước mắt y chỉ là một màu đen tối, hầu như rất khó để nhìn thấy được bên trong có những gì.

Y đóng cửa, đoạn chậm rãi bước vào, đi tới đâu, những ngọn đèn từ từ sáng đến đó mà không cần con người thắp bất cứ tia lửa nào.

Căn phòng rõ hơn dần càng làm sự đáng sợ của nó tăng lên tột độ.

Ánh sáng nơi này đỏ rực, đối diện với Hoàng Ngự Vũ đặt một cái bàn thờ.

Trên bàn thờ có đến ba tầng, mỗi tầng đặt một cái lư hương từ bé tới lớn cùng với lễ vật và một chén chất lỏng màu đỏ, dường như là máu tươi.

Cắm vào chén máu là vô vàn sợi tơ đỏ rực, dẫn thẳng đến đoá mẫu đơn cùng màu với chúng đang lơ lửng trên tầng cao nhất của bàn thờ.

Cánh hoa đỏ rực, nhè nhẹ xoay vòng tròn.

- Cứ như thế này cũng không phải là cách...!

Y siết chặt tay, tạo hình nắm đấm.

Mẫu đơn càng lúc càng đỏ, chén máu cũng vì vậy mà cạn dần.

Mùi máu tanh tưởi không còn trong phòng, để chỗ lại cho hương hoa quyến rũ.

Không biết mùi hương có ý nghĩa ra sao nhưng Hoàng Ngự Vũ vừa ngửi chưa được nửa giây đã vội bịt mũi đi ra ngoài.

Y đóng sầm cửa lại, đứng ở đó thở dốc.

Lại nữa!

Cái cảm giác có ai đó theo dõi mình lại một lần nữa xuất hiện.

Mấy ngày nay y cứ thấy như vậy mãi, mặc dù đã thận trọng xem trước ngó sau nhưng tình trạng vẫn không thay đổi dù chỉ là một chút.

Y thấy cứ như sau lưng luôn có hai con mắt nhìn mình, lúc nào cũng nhìn, chỉ vừa rồi vào cái phòng là đỡ hơn chút.

Hoàng Ngự Vũ không biết mình bị cái gì, vẫn đang phân vân giữa việc đi gặp đại phu và mặc xác nó, xem như chưa từng có chuyện xảy ra.

Hai con mắt y đảo qua đảo lại, đoạn tiến về phía phòng ngủ.

Trên đường đi, y đụng phải Nghi Thái.

Nó đang ôm cái áo choàng của y, vừa lúc y đang cần.

Hoàng Ngự Vũ đưa tay, ngụ ý muốn lấy chiếc áo.

- Khi nào Thục Xuyên về, nói với hắn bổn toạ ra ngoài vài ngày, không cần lo lắng.

Bản thân Nghi Thái cũng không muốn va chạm nhiều với chủ mẫu nên nghe vậy liền dạ dạ vâng vâng rồi đi.

Trong mắt nó, Hoàng Ngự Vũ là một kẻ cực kì đáng sợ.

So với việc nghe chủ nhân mắng, Nghi Thái nhìn thấy bóng dáng chủ mẫu từ xa đã chạy cong đuôi.

Hôm nay đi giặt đồ, bất quá mới đụng phải y.

Cùng lúc đó, Mẫn Hi ở Dịch phủ lại đang cười nói vui vẻ, vô tư đánh cờ với Dịch Thừa Tiền.

- Đệ lại thua rồi.

Tuy rằng số ván hắn thắng được rất ít nhưng bù lại là cảm giác thoải mái khó tả được.

Hắn cầm một chiếc bánh bên cạnh lên cắn, bỗng chợt nhớ lại những chuyện ban nãy.

Vừa vào Dịch phủ đã bắt gặp thằng nhóc Dịch Dư Nguyên hằn học cộc cằn.

Nhìn mặt nó, hắn dám đoán nó đang nghĩ hắn là tình nhân của Thừa Tiền nhà nó không chừng.

Mà nghĩ gì kệ nó, có quen thật đâu mà sợ.

- À mà đệ biết chuyện gì chưa?

Dịch Thừa Tiền vừa thu dọn quân cờ vừa hỏi.

Hôm nay nghĩa huynh không biết là đổi phong cách hay sao mà còn đeo cả kính, cái loại chỉ đeo một bên mắt, ngoài ra cách ăn mặc cũng khác.

Mà kệ đi, Dịch Thừa Tiền là thiếu gia, muốn ăn mặc sao cũng được.

- Chuyện gì?

Bàn cờ đã được thu dọn gọn gàng, hai hộp chứa quân cờ đen trắng được đặt lên, ngụ ý nghĩa huynh muốn bắt đầu một ván mới hoặc nghỉ, không chơi nữa.

Dịch Thừa Tiền chống tay lên bàn cờ, nói: "Dạo gần đây trong thành thường xuyên mất trộm gà, vịt, thậm chí đến cái trại trâu xóm dưới cũng báo án lên."

- Thế đã tìm ra hung thủ chưa?

Nghĩa huynh của hắn nhún vai: "Nếu tìm được rồi thì ta nói với đệ làm gì?"

Mẫn Hi đột nhiên có chút lo sợ đan xen cảm giác kì quái.

Đến trâu bò còn mất thì nói gì là nhà hắn, hắn sợ một ngày nào đó tên trộm này sẽ đến viếng nhà hắn, ngược lại hắn cũng cảm thấy kì kì.

Trúc An đâu phải nông thôn, nếu đã bỏ công đi trộm thì vác luôn vàng bạc của cải nhà người ta chứ vác mỗi động vật đi làm gì, với cả vác thì làm sao vác nổi con trâu hay thế?

- Vác được cả trâu thì sức tên này không phải dạng vừa đâu! Thục Xuyên, đệ nghĩ sao về việc này?

Hắn tặc lưỡi, đoạn nhấp môi chút trà rồi mới đáp: "Đệ đang nghĩ theo hai hướng.

Một là túng quẫn nhưng chưa đủ dũng khí, chỉ dám trộm gà ăn qua ngày..."

- Thế còn hướng thứ hai?

Trường hợp hai của hắn tăm tối hơn một chút, hi vọng là nó đừng diễn ra chứ nếu có thật thì hắn nghĩ mình chịu không nổi: "Trước đây đệ từng đọc qua cách người ta nuôi quỷ.

Ban đầu lấy nước, sữa làm thức ăn, sau đó từ từ nâng lên, cuối cùng là máu, thịt người."

Hắn thừa nhận hắn chết nhát, đến con sâu bò lên người hắn còn sợ chứ đừng nói là ma quỷ.

Nếu thật sự có người nuôi quỷ ở Trúc An, hắn từ quan về quê ngay và luôn chứ không ngần ngại chi nữa.

Hắn thích công việc hiện tại là thật nhưng sợ mất mạng cũng là thật mà.

- Ý đệ là có người nuôi quỷ nên trộm gà làm thức ăn?

Nghĩa huynh đột nhiên nghiêm túc ngồi dậy.

Những chuyện huyền môn này gã không tiếp xúc nhiều, thành ra cũng không nghĩ tới.

Vừa rồi Mẫn Hi đặt ra giả định, vô tình làm gã ngạc nhiên: "Nếu thật sự như đệ nói, e là chuyện này sẽ không nhỏ."

- Ừm, nhưng mà huynh đừng có nói ra ngoài nhé, đệ không phải thầy pháp, không dám khẳng định đâu.

Hắn khoanh tay.

Dịch Thừa Tiền được đà nói tiếp nhưng giọng nhỏ lại, đủ cho hai người nghe: "Triều đình có Viễn Đạo phái, chuyện này chắc không cần phải lo nhiều."

Viễn Đạo phái? Là cái gì vậy? Sao hắn chưa bao giờ nghe tới nhỉ? Cũng không có ai nói cho hắn biết, vậy mà hôm nay Dịch Thừa Tiền đề cập tới, hắn không hỏi thì lại quê mùa quá.

- Là sao? Đệ không hiểu lắm!

Tuy nhiên mặc cho hắn năn nỉ, Dịch Thừa Tiền cũng không hé môi.

Cũng may nghĩa huynh còn lòng thương, một lúc sau, gã thấy hắn thật lòng muốn tìm hiểu liền cho gia nhân lui xuống hết, không quên bảo tụi nó đóng cửa lại.

- Chuyện ta sắp kể là bí mật quân sự, không được nói cho dân chúng biết, ai trái lại sẽ mất đầu, cả nhà trong phạm vi ba đời không được đi thi đâu nhé.

Ta thấy đệ cũng làm quan nên mới nói đấy.

Viễn Đạo phái chính là nơi hội tụ của những đạo sĩ trên toàn quốc, đặt tại một ngọn núi cao ở Niệm Chân, phải có duyên mới theo được.

Đó là những gì người dân biết, còn những gì gã nói tiếp theo mới cần giữ bí mật.

- Triều đình thoả thuận với Viễn Đạo phái, để phái trấn an những vấn đề về tâm linh, đổi lại triều đình phải chu cấp cho phái một lượng lớn kinh phí hàng tháng và chiếu cáo thiên hạ đây là danh môn chính phái, khuyên những ai có căn số nên theo học.

- Nói vậy nơi đây không phải là danh môn chính phái hay sao mà phải chiếu cáo?

Thực chất Viễn Đạo phái rất tốt nhưng tới đời chưởng môn kì này thì bớt rồi.

Phái đứng đầu bởi họ Tiêu, trải qua các kì chưởng môn tài giỏi mới có ngày hôm nay nhưng đến đời này, Tiêu Chưởng Môn - Tiêu Khởi Vũ là một tên nham hiểm, thâm độc.

Năm ngoái, khi hắn lên kinh, Dịch Thừa Tiền đã có dịp tiếp xúc với tên này và phát hiện hắn không hề đơn giản.

Mặc dù vẻ ngoài hắn điển trai thật và cái mồm lúc nào cũng nói đạo lí, thêm cả cặp mắt ôn hoà nhưng Dịch Thừa Tiền có khả năng đọc nội tâm rất tốt.

Linh tính mách bảo gã Tiêu Khởi Vũ có vấn đề, gã chưa từng gặp tên thầy pháp nào như kia cả.

- Nói là bớt nhưng chỉ giảm một chút thôi, nhìn chung vẫn là nơi học đạo lí tưởng..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!